Sunday, February 15, 2009

ĐÊM

Đêm , một mình giữa bóng tối. Ngồi đối diện với trang blog. Biết viết gì đây, hay lại viết về sự cô đơn trong lòng. Quá nhiều, quá nhiều bài viết cho nó. Cô đơn, mi đừng làm ta rơi vào vũng bùn đen thêm một lần nữa, đừng làm ta thêm đau. Nhiều lúc cười thật nhiều, nhưng rồi lại bật khóc , chỉ vì nụ cười ấy không có hồn, không có niềm vui. Cười thật nhiều, rồi khi đối diện với chính mình ... nước mắt cứ ướt mi . Lạnh lắm, thiếu vắng một cảm giác bình yên. Tìm về với gia đình , nhưng lại mất đi tình thương của ba, những lần cố nói chuyện thì luôn nhận lại những câu trả lời khô khốc, đau đến xé lòng . Tìm đến ai đó có thể cho mình tình yêu, nhưng biết tìm đến ai bây giờ, trong khi xung quanh là một thế giới dầy lừa lọc trong yêu đương. Tìm về đâu để thấy ta không cô đơn khi chính người cha của ta lại lạnh lùng với ta, khi không ai để ta có thể cúi đầu mà khóc thật to. Có khi chạy xe trên đường , cứ muôn buông người ngã xe để chấm dứt tất cả, nhưng lại sợ ... Cái nỗi sợ phải đối diện với cơn đau, nỗi sợ của con người khao khát được sống và vươn lên lại ngăn ta lại . Nếu chết mà không ai phải đau lòng, chết mà không đau đớn, như giấc ngủ nhẹ nhàng, ta sẵn sàng ra đi. Nhưng xung quanh ta còn bao nhiêu người yêu mến ta, mẹ ta, gia đình ta, bạn bè ta ... họ sẽ đau lòng biết mấy khi ta chết đi. ta ra đi nghĩa là ta đang trốn tránh, ta ra đi có nghĩa là ta không yêu thương họ. Ta biết họ rất quan trọng với ta, và ta biết ta sống bây giờ không còn là vì ta, mà là vì họ . Ta sống để họ có thể mỉm cười, ta sống để yêu thương và chăm sóc họ. Ta phải sống, phải sống, và phải sống thật tốt, không vì ta, chỉ vì họ , những người đã yêu thương ta .






Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi
Đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt
Trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt
Rọi xuống trăm năm một cõi đi về
Lời nào của cây lời nào cỏ lạ
Một chiều ngồi say, một đời thật nhẹ ngày qua
Vừa tàn mùa xuân rồi tàn mùa hạ
Một ngày đầu thu nghe chân ngựa về chốn xa

Mây che trên đầu và nắng trên vai
Đôi chân ta đi sông còn ở lại
Con tim yêu thương vô tình chợt gọi
Lại thấy trong ta hiện bóng con người

Nghe mưa nơi nầy lại nhớ mưa xa
Mưa bay trong ta bay từng hạt nhỏ
Trăm năm vô biên chưa từng hội ngộ
Chẳng biết nơi nao là chốn quê nhà

Đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy
Một bờ cỏ non một bờ mộng mị ngày xưa
Từng lời tà dương là lời một địa từng lời bể sông nghe ra từ độ suối khe

Trong khi ta về lại nhớ ta đi
Đi lên non cao đi về biển rộng
Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng
Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.....

2 comments:

  1. Thui đừng buồn nữa mà chi
    Đời còn ta đó ta thì thế thôi.
    Ai mà chẳng có lúc đau buồn? Ai mà chẳng có lúc thấy mình bị bỏ rơi trong một góc tối? Vậy nên TCS mới có bài hát "Tôi ơi đừng tuyệt vọng" để dành cho những phút giây lạc lõng giữa "Một cõi đi về" này.

    ReplyDelete
  2. Bot' bun` đi og ja`, da~ ja` ma` con` bun` rau` mai~ thi` con` ji` nua~ de~ ma` ja` ha~ ong ja`

    ReplyDelete